Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo, có thể nói là rất nghèo ở một làng quê Thanh Hóa. Nơi đây gặp rất nhiều thiên tai, bão lụt. Cuộc sống của gia đình tôi hoàn toàn phụ thuộc vào những mảnh ruộng. Năm nào được mùa thì còn đủ gạo ăn, năm nào lũ lụt, hạn hán thì gạo thiếu trước hụt sau, quanh năm ăn độn với khoai lang và củ mì. Tôi còn nhớ như in có những năm tháng gian khổ đã qua, cả gia đình gần chục miệng ăn mà mỗi bữa chỉ nấu một lon gạo. Ba mẹ tôi không ăn cơm nhường lại cho chúng tôi mà chỉ ăn những thứ độn khác cho qua ngày tháng. Từ ngày chống Pháp trở về, ba tôi bị đau dạ dày triền miên nhưng không có cơm để ăn mà phải ráng nuốt những thứ độn đó làm tôi nghẹn ngào đến trào dâng. Tôi lại càng yêu ba mẹ nhiều hơn.
Mặc dù cuộc sống vật chất khó khăn nhưng gia đình tôi vẫn rất hạnh phúc. Ba mẹ tôi không bao giờ to tiếng với nhau. Cả gia đình thường quây quần bên nhau sau những “bữa cơm” đạm bạc và nhất là vào mùa đông giá rét cả gia đình quần tụ bên đống lửa hồng trong cái bếp tranh, vừa sưởi ấm vừa kể chuyện cho nhau nghe.
Tối nào cũng vậy, trước khi ngủ, ba tôi thường kể cho tôi nghe những câu chuyện rất hay. Câu chuyện nào ba tôi kể cũng đều hàm ý giáo dục tôi phải sống như thế nào cho phải lẽ đời, phải tự mình đứng dạy khi vấp ngã. Những điều đó đã từng ngày hun đúc tạo nên con người tôi. Tôi luôn cố gắng chăm ngoan, học giỏi và siêng năng làm việc cho nên các năm học từ cấp một đến cấp hai tôi thường đạt danh hiệu học sinh tiên tiến hoặc học sinh giỏi. Mỗi lần nhận phần thưởng ở trường về, ba mẹ tôi thường động viên, khích lệ tôi: “Con ngoan và giỏi lắm!”. Những lời khen ấy làm cho tôi cảm thấy sung sướng vô cùng.
Cuộc sống ở làng quê đâu có được sung sướng như ở chốn thị thành. Ngoài những giờ học ở trường, tôi lại dắt trâu ra đồng để chăn, cắt cỏ cho trâu ăn, chăn vịt, tát cá, mò cua, bắt ốc, hái rau, đi cày, đi cấy,… Nhất là vào mùa thu hoạch lúa và cày cấy phải tất bật vì công việc đồng áng nên nhiều lúc mệt nhoài, đi học mà mắt cứ nhíp lại vì buồn ngủ do phải thức khuya để làm bài tập, học và chuẩn bị bài cho ngày hôm sau.
Tưởng đâu cuộc sống hạnh phúc đơn sơ sẽ thuận buồm theo gió lướt đi. Nào ngờ con thuyền kia đã gặp phải sóng gió lênh đênh. Đến khi tôi học hết học kì một của lớp chín thì cũng là lúc đau buồn nhất đời tôi đã xảy ra. Tôi đau điếng đến chết lặng khi mà người cha của tôi – người mà tôi dành nhiều tình cảm thiêng liêng nhất đã không còn ở bên tôi nữa. Căn bệnh ung thư dạ dày quái ác đã cướp mất ba của tôi……..
Luyện rất xúc động khi đọc câu chuyện của thầy. Bên cạnh đó là sự khâm phục một ý chí, một nghị lực phi thường nơi thầy, thầy ạ!
Cháu đã đọc những bài báo của Cậu, Cậu làm thơ cũng rất hay, chúc Cậu Mợ và hai em mạnh khoẻ vui vẻ
Cảm ơn cháu. Cậu rất vui khi cháu ghé thăm blog của cậu. Chúc cháu mạnh khỏe, công tác tốt và gặp được người tâm đầu ý hợp.
Em chào thầy ạ!
Em đã đọc qua vài nét về tuổi thơ của thầy, biết được cuộc đời thầy đã trải qua biết bao sóng gió, khó khăn, gian khổ nhưng bù vào đó thầy có được sự đùm bọc yêu thương của gia đình, với những lời khuyên, lời động viên từ ba mẹ thầy đã nỗ lực vượt qua khó khăn để trở thành 1 người con ngoan, trò giỏi, 1 công dân có ích cho xã hội, không phụ lòng của ba mẹ.
Tuy rằng mỗi người có 1 hoàn cảnh riêng, nhưng em cũng đã từng trải qua 1 thời tuổi thơ không được hạnh phúc như thầy. Em thấy nhiều người thấy hoàn cảnh không được như mong muốn đã đi vào con đường hư hỏng, lầm đường lạc lối đó thầy. Nhưng thầy đã phấn đấu vượt lên chính mình, và bây giờ thầy đã trở thành 1 người con ngoan của mẹ, 1 học trò giỏi, 1 người giáo viên giỏi.
Em mong thầy sẽ cứ tiếp tục phát huy những khả năng của thầy, cống hiến cho xã hội và vì sự nghiệp giáo dục trồng người nữa nha thầy.
Em kính chúc thầy và gia đình luôn mạnh khỏe và hạnh phúc bên nhau nhé!
Em chào thầy ạ!
Thầy cảm ơn em nhiều. Chúc em nhiều sức khỏe, hạnh phúc và tràn đầy nghị lực.
thưa thầy!
do được bạn giới thiệu đọc bài của thầy em mới hiểu rõ hơn tinh thương của cha mẹ dành cho mình là bao la như thế nào. có những khi gần bên ba mẹ mình chưa cảm nhận hết được tình cảm đó mình vẫn còn vô tâm nhưng khi xa ba mẹ mới biết được mình cần họ biết chừng nào! nhiu lúc em cũng có ước muốn là ba mẹ sẽ sống đời bên mình nhưng có lẽ đó là điều vô năng.
Nên biết thời gian là hữu hạn thì mình sẽ trân trọng và quý báu những gì đang tồn tại!
chúc thầy thành công và khỏe mạnh!